Sau khi cầu hôn, chưa kịp để tôi nói gì, Giò nói ngay: “Nếu đồng ý, em có thể giữ chiếc nhẫn. Nhưng nếu không, em chỉ được giữ cái hộp thôi”.

Nhớ lại hôm đó là thứ bảy. Bình thường cuối tuần, Giò (tên thân mật của Giorgio, chồng tôi) hay ngủ nướng tới tận trưa mới dậy, nhưng hôm đó 7h sáng đã lục tục dậy và… đi làm đột xuất. Đến tầm trưa muộn, thấy Giò về nhà, mặt mày trắng bệch, tôi tưởng chàng đi làm mệt quá nên chạy ra ôm một cái. Ăn uống xong chàng nằm lăn ra giường, ngủ một mạch đến chiều tối, tỉnh dậy lại chạy ra ôm tôi cái nữa. Thấy là lạ nhưng cũng chẳng nghi ngờ gì và chỉ thấy thương thôi.

Đến tối, Giò bảo, thôi không nấu nướng gì, đi ăn đồ Nhật tại Camden Town, đây chính là nơi lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò. Ăn uống no say xong, lúc đấy cũng là 11h đêm rồi, Giò bảo: “Ra công viên chơi đi!”. Tất nhiên là tôi tru tréo lên rồi, ai đời nửa đêm rủ nhau ra công viên. Nhưng “anh giai” cố gắng thuyết phục rằng công viên Primrose Hill ở ngay gần đây thôi, đẹp lắm và chỉ đẹp… lúc nửa đêm, không đi phí nửa đời người. Chẳng hiểu sao tôi đồng ý theo Giò vào công viên.

Mai và Giorgio hạnh phúc trong ngày cưới. Ảnh:

Mai và Giorgio hạnh phúc trong ngày cưới.

Xin thề là cảm giác lúc đó rất ghê rợn, xung quanh tối om, cây cối kín mít, tiếng côn trùng vo ve, chỉ có hai đứa mò mẫm đi trong đêm tối. Tự dưng, tôi nhớ lại bộ phim Perfect Murder vừa xem trên tivi, thấy sởn gai ốc. Lúc đấy tôi đã nghĩ: “Thôi, xong đời mình rồi”. Ai bảo tôi bắt nạt chàng nhiều quá, nhất là lúc nãy ăn tối còn cãi nhau linh tinh vì chuyện gì đó nữa cơ, chắc Giò đưa tôi vào đây để… xử lý. Tim đập, chân run nhưng tôi vẫn phải nhắm mắt đi xem có chuyện gì sẽ xảy ra (mắt tôi vẫn ngó nghiêng xung quanh xem có cái que nào đủ to để làm gậy không).

Đi mãi cuối cùng cũng leo lên được đỉnh đồi. Phải công nhận là tuyệt đẹp. Ai mà ngờ giữa thủ đô London lại có một công viên đẹp thế, và giữa công viên lại có quả đồi cao gần 80m, nhìn về phía Nam thấy toàn bộ trung tâm thành phố và phía Bắc là khu Hampstead cũng tuyệt đẹp. Tôi mải ngắm cảnh và không ngớt lời khen ngợi (và thấy nhẹ lòng bao nhiêu vì cuối cùng không có ai thanh toán ai). Giò thì mặt mày bí xị: “Sao nửa đêm mà ở đây lắm người thế không biết!”. Đúng thật, chắc nhiều người thích ngắm London về đêm hay sao mà cả quả đồi đông nghịt người (thế mà phía dưới công viên vắng lặng như tờ).

Và cuối cùng lúc đi xuống, chui vào trong xe (vắng vẻ, yên tĩnh, chỉ có hai người), Giò lôi ra một hộp quà để tặng. Tất nhiên là tôi không mảy may nghi ngờ, mở ra xem ngay và thấy ở trong hộp lớn là một hộp nhỏ khác của Christian Dior, màu sắc, thiết kế rất thời trang. Tôi xuýt xoa, xuýt xoa. Và mở ra là một chiếc nhẫn.

Tôi khó lòng mà có thể nói không với chiếc nhẫn mà Giò tặng mình. Đầu tiên, nó làm bằng platinum trắng sáng, nhỏ nhắn rất hợp ý tôi. Viên kim cương sáng, không màu trong suốt, cắt theo kiểu dáng công chúa, cực kỳ hợp với những người có ngón tay dài và nhỏ (như tôi, hì hì) và chính kiểu dáng này tôn thêm vẻ kiêu kỳ và độ lấp lánh của viên kim cương. Và cuối cùng, chiếc nhẫn vừa như in, không phải sửa một chút gì hết. Chàng đã đánh trúng tim đen của tôi, khi chọn Christian Dior vì đồ thiết kế và nước hoa duy nhất mà tôi thích chính là của Dior.

Sau khi cầu hôn, khôn ngoan một cách bất thường, Giò chưa kịp để tôi nói gì đã nói ngay: “Nếu em đồng ý, em có thể giữ chiếc nhẫn. Nhưng nếu không, em chỉ được giữ cái hộp thôi”. Và tất nhiên tôi phải khôn ngoan hơn, nói “đồng ý” để vừa được giữ nhẫn, vừa được giữ cả cái hộp.

Hóa ra sáng hôm đó chàng không phải đi làm mà có hẹn để đến xem nhẫn (mặc dù chàng hối hận vì đã nói dối nhưng sau này thỉnh thoảng tôi vẫn đay nghiến). Và chàng không dám cầu hôn trên đỉnh đồi theo kế hoạch A vì chàng sợ đông người quá, chẳng may tôi không đồng ý thì ngượng lắm. Dù sao sau một năm thử thách (để tôi chắc chắn là không bị lóa mắt vì chiếc nhẫn), tôi cũng quyết định làm đám cưới vì biết rằng mình đã gặp được “Mr. Right” của mình.